XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Thịnh Yến


Phan_2

Cô vô cùng kinh ngạc: "PR? Lại còn là của tập đoàn Hải Thành?".

Anh đáp: "Sau này anh vô tình hỏi thăm qua Lưu Chí Minh của tập đoàn Hải

Thành, anh ta còn cười nói với anh cái gì mà, Diêu tiểu thư là "người mới" của Phương Tử Bác, bảo anh đừng có nhòm ngó tơ tưởng tới cô ấy". Anh hạ giọng nói tiếp: "Anh biết có lẽ em thấy rất khó để tiếp nhận chuyện này, nhưng anh chắc đến tám chín mươi phần trăm đấy".

Cô hít sâu một hơi: "Anh nói vậy là có ý gì?".

Anh nghe giọng cô hình như không thể chấp nhận nổi, nhưng đã nói tới nước này rồi, anh không thể lấp lửng giữa chừng, đành nói tiếp: "Ngành PR bản chất bên trong như thế nào em rõ hơn anh".

Cô có cảm giác bao nhiêu sức lực trên người mình đã bị rút sạch, dựa vào thành sofa, rất lâu sau vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Anh hiểu phản ứng của cô là rất bình thường, đợi cô bình tĩnh, mới nói: "Phu nhân của Phương Tử Bác mặc dù không thích xuất đầu lộ diện, nhưng cô ta là người có nền tảng gia đình đặc biệt, ngộ nhỡ chọc giận cô ta, thì em họ em khó tránh cảnh tên bay đạn lạc. Vốn anh không nên nói những chuyện này, bởi nó thuộc về đời tư của người khác, nhưng cô ấy là em họ em, nguyên nhân khác tạm thời không bàn đến, không chừng cô ấy có nỗi khổ gì đó, em thử trò chuyện với cô ấy xem sao. Có điều cô ấy đã giấu em để vào ngành này làm, khi khuyên nhủ em phải thận trọng, nhất định đừng cãi nhau qua điện thoại. Giờ các cô gái trẻ rất nóng nảy, ngộ nhỡ sau này không nhận điện thoại, không trả lời email của em nữa thì chuyện càng gay go phức tạp".

Hạng Mĩ Cảnh lòng rối như tơ vò, nhưng cũng ghi nhớ kĩ lời của Lâm Khải

Sương, không mạo muội gọi điện hỏi Diêu Bội Bội đầu đui câu chuyện trong lúc tâm trạng đang bấn loạn như thế này. Cô rất sốc trước tin anh vừa nói, nhưng sau khi sự kinh ngạc qua đi, cô nhớ lại hành vi cử chỉ trong quá khứ của Bội Bội lại cảm thấy chuyện không khó lí giải như mình nghĩ. Nhưng rõ ràng hiểu và ủng hộ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, đặc biệt người mà Diêu Bội Bội đang đi theo lại là Phương Tử Bác, chủ quản của bộ phận PR trong tập đoàn Hải Thành vẫn là Chương Du, cô rất khó để không liên hệ những sợi dây đó lại với nhau.

Nhưng nếu Chương Du biết quan hệ giữa cô và Bội Bội, thì có lẽ Diêu Bôi Bội khó qua được vòng phỏng vấn, còn nếu Phương Tử Bác biết mối quan hệ giữa cô và Bội Bội, có lẽ anh ta đã mang quan hệ đó ra để trêu chọc Lâm Khải Sương từ lâu rồi, vì vậy tất cả chỉ có thể cho thấy: Bội Bội sợ có người biết quan hệ giữa họ sẽ nói cho cô biết, nên đã giấu giếm ngay từ đầu.

Cô rất không muốn Bội Bội dấn thân vào cái ngành xa hoa mà phức tạp này, suy nghĩ rất lâu cuối cùng cô quyết định về Thượng Hải một chuyến để nói chuyện với Bội Bội.

Lâm Khải Sương khen ngợi quyết định này của cô, còn nói sẽ ra sân bay đón cô. Cô không muốn làm phiền đến bất kì ai, nên không nhận lời.

Vì sự việc xảy ra quá đột ngột, nên không thể đặt được vé máy bay hạng phổ thông cho ngày hôm ấy, Hạng Mĩ Cảnh không muốn bỏ tiền ra ngồi hạng thương gia lại còn có khả năng ngẫu nhiên gặp phải những khuôn mặt quen, nên dù lòng rất rối bời cô cũng đành đặt vé của hôm sau.

Trong khi ấy cô gọi điện thoại cho Diêu Bội Bội. Cô đã có dự định cụ thể cho cuộc gặp mặt sắp tới, nên cuộc gọi này chỉ là hỏi thăm tình hình của Bội Bội như bình thường, dạo này có bận không, có thường phải đi công tác không.

Giọng Bội Bội nghe khá vui vẻ nhẹ nhõm, một mặt kể cho cô nghe chuyện thời gian trước hoàn thành một dự án lớn nên mấy hôm nay sếp đang cho cô nghỉ phép, mặt khác nói đợi đến Noel sẽ đi Paris thăm chị. Cô nghe từ "sếp" mà thấy vô cùng chói tai, nên giọng hơi trầm xuống, tỏ ý ngay: "Còn hơn hai tháng nữa mới đến Noel, lúc đó hẵng hay".

Diêu Bội Bội không để ý tới tâm trạng của cô, dường như có chuyện gì, vội vội vàng vàng cúp máy: "Đồ em gọi tới rồi, không nói chuyện với chị nữa".

Cô nghe thấy tiếng điện thoại tút tút, sau đó không còn âm thanh nào truyền đến. Cô buông di động xuống, nhìn cuộc gọi vừa rồi trên màn hình, lòng thấy ngột ngạt bế tắc.

Cảm giác bế tắc này theo cô cho tới tận khi lên máy bay.

Những ngày mới rời xa Thượng Hải, cô từng tưởng tượng ra đủ mọi lí do khiến mình phải quay về thành phố này. Cũng có thể là do cô bôn ba bên ngoài mệt rồi, muốn quay về nơi thân thuộc để sống những ngày yên bình; cũng có thể là vì ở nước ngoài không dễ sống như người ta vẫn nói, cô mệt mỏi rã rời, đành quay lại đó để kiếm sống; cũng có lẽ vì Âu Na sắp kết hôn, cô không thể chịu đựng nổi việc cô ấy gọi điện làm phiền quấy rối, đành quay về tham dự hôn lễ. Nhưng tất cả những lí do đó, sau này cô rất ít khi nghĩ đến, càng không ngờ đến cuối cùng mình lại quay về vì sự giấu giếm của của Bội Bội.

Người thân trên thế gian này của cô ít tới đáng thương, cô không muốn Bội Bội giẫm vào vết xe đổ của mình, bởi vì cho dù đơn thuần là vì tiền, hay Bội Bội thật lòng thật dạ với Phương Tử Bác, thì những người muốn đi hết con đường cụt ấy đều phải đối mặt với quá nhiều khó khăn, đau khổ.

Hai giờ sáng máy bay hạ cánh. Hạng Mĩ Cảnh mang theo rất ít hành lí, cô nhanh chóng ra khỏi cửa kiểm tra an ninh. Vào thu chưa lâu, nhưng gió đêm đã khá lạnh, cô lấy chiếc khăn choàng to màu lá phong đỏ rực ra khoác lên chiếc áo gió màu đen, kéo mái tóc đen dài thẳng tắp ra khỏi chiếc khăn, chuẩn bị bắt taxi, thì đột nhiên bị bàn tay của ai đó giơ ra chắn trước mặt.

Cô vô thức quay sang, nhìn thấy Lâm Khải Sương mặc bộ vest màu đen đứng đó.

Lâm Khải Sương gầy đi khá nhiều, sắc mặt không còn được sáng và căng bóng như trước nữa, từ trên người anh toát ra vẻ phong trần, nhưng rõ ràng anh đã già dặn hơn xưa. Có lẽ anh vừa trốn ra được khỏi một bữa tiệc nào đó, tóc chải bóng mượt, lại còn có mùi của rượu Champagne.

Nhìn thấy Lâm Khải Sương, Hạng Mĩ Cảnh vừa kinh ngạc vừa thầm vui mừng, đôi mắt đang sụp xuống vì mệt mỏi và buồn ngủ bỗng chốc phấn chấn hơn hẳn, cong miệng cười nói: "Sao anh lại đến đây?".

Anh cố tình trêu: "Anh tưởng lâu như thế rồi không gặp, thì đầu tiên em phải ôm anh một cái chứ".

Cô rất vui, lập tức dang rộng hai tay, ôm chầm lấy anh rất nhiệt tình.

Anh ôm cô một lúc, cuối cùng nói cho cô biết những suy nghĩ trong lòng mình: "Hạng Mĩ Cảnh, em béo lên rồi".

Cô buông anh ra, liếc xéo một cái: "Em còn tưởng lâu như thế mới gặp, anh đã học được cách lấy lòng phụ nữ rồi chứ".

Một tay anh kéo hành lí giúp cô, một tay khoác vai cô, cất bước đi ra cửa.

"Ngày nào về em còn không chịu cho anh biết, hại anh tối hôm qua đứng đợi ở đây đến ba giờ, sáng nay lờ đà lờ đờ, cũng may tối nay không uổng công đợi, nếu không chắc mai anh phải nghỉ cả ngày để ngủ bù mất."

Cô không tin, cười: "Nhóm chuyên viên của anh lợi hại như thế, em không tin họ không tìm được danh sách hành khách của chuyến bay".

Anh nhìn cô với vẻ mặt như muốn nói "bị em đoán được rồi", nhưng miệng thì vẫn cãi: "Nhóm chuyên viên của anh có Hỉ Thước, anh sợ cô ấy loan tin em về đi khắp thành phố, nên đành đích thân đi đón em".

Cô cảm thán không chút khách khí: "Anh thay đổi nhiều quá". Anh hỏi: "Có phải đẹp trai hơn nhiều không?".

Cô trừng mắt lườm anh, rõ ràng không muốn nói tiếp, đúng lúc đó lại nhìn thấy chiếc CC của mình đỗ gần đó, lập tức nói: "Sao lại lái chiếc xe này đến đây?".

Anh lấy chìa khóa xe từ trong túi ra, mở khóa xong nhét chìa khóa vào tay cô, còn mình thì đặt va li hành lí vào cốp sau, nói: "Một chiếc xe tốt như thế, cả ngày để đó không đi, chẳng bao lâu sẽ hỏng mất". Anh cất hành lí xong, đậy cốp sau xuống, quay lại nhìn thấy cô vẫn đứng đực ra đó, bước lại gần hỏi: "Sao thế?".

Cô ngẩn ra một lúc, rồi mới nhìn anh đáp: "Đã lâu rồi em không lái xe, anh lái đi".

Thế giới thay đổi từng ngày, thành phố cũng thay đổi từng ngày, những tòa nhà cũ bị dỡ bỏ, lập tức sẽ có những tòa nhà mới mọc lên, đèn neon tối nay có mười hai loại màu sắc, nhưng sang ngày mai có thể sẽ là mười ba màu. Giao thông có lẽ cũng ngày một tắc hơn, có điều lúc này đã gần ba giờ sáng, đến một tay đua xe liều mạng không sợ chết cũng đã đi ngủ từ lâu rồi, con đường rộng thênh thang nhìn thật cô đơn trống trải, khiến đêm thu càng thêm vẻ tiêu điều.

Lâm Khải Sương hỏi cô về nhà hay về khách sạn, Hạng Mĩ Cảnh không hề do dự đáp về khách sạn.

Lâm Khải Sương hiểu cô, nói: "Nhà em lâu như vậy không có người ở, muốn quét dọn chắc phải mất hai ngày, tạm thời ở khách sạn, đợi ngày mai anh sẽ tìm công ty vệ sinh cho em".

Hạng Mĩ Cảnh ngắt lời anh: "Không cần đâu, em chỉ về xử lí chút việc, vài ba ngày sẽ đi".

Lâm Khải Sương gật đầu, không hỏi nhiều về chuyện căn hộ nữa mà hỏi cô có đói bụng, có muốn ăn gì không.

Cô không muốn đi lang thang trong thành phố, khéo léo từ chối: "Anh còn chê em béo mà, em làm sao dám đắp thêm mỡ lên người nữa".

Lâm Khải Sương lại cười: "Phụ nữ trong thiên hạ này đều giống nhau, không thể nói được".

Trong tay Hạng Mĩ Cảnh có địa chỉ mà trước kia Bội Bội cho cô, nhưng bây giờ cô không dám chắc Bội Bội có còn ở địa chỉ này hay không, vì vậy cô định ở khách sạn chếch với tòa nhà tập đoàn Hải Thành. Ở đây khả năng gặp phải người quen rất lớn, nhưng giờ này có lẽ sẽ không gặp phải ai, cô bước vào làm thủ tục thuê phòng, thấy phòng đón tiếp không một bóng người.

Lâm Khải Sương đưa cô lên phòng, anh còn cẩn thận vào trong nhìn ngó cách bài trí của khách sạn, anh dựa vào trước cửa sổ bằng kính nhìn về phía tòa nhà phía đối diện, từ tầng tám trở lên thuộc phạm vi thế lực của tập đoàn Hải Thành. Anh liếc mắt nhìn Hạng Mĩ Cảnh, cảm khái nói: "Khoảng cách giữa các tòa nhà thật quá hẹp".

Hạng Mĩ Cảnh đi lấy nước để đun, nghiêm túc cười đáp: "Em không có ý định nhìn lén sang phòng người khác. Nếu không phải chuyện này liên quan tới Bội Bội, thì dù Phương Tử Bác có tam cung lục viện cũng chẳng liên quan tới em".

Lâm Khải Sương tiện tay kéo rèm cửa sổ lại, "Những người có tam cung lục viện đều là những người bản lĩnh đầy mình đấy, trình độ phải tương đương Dung Trí Hằng là ít, nhưng xã hội bây giờ, những người có bản lĩnh lại chẳng có tâm tư ấy, mà những người mang tâm tư ấy thì chẳng có chút bản lĩnh nào. Trước kia Phương Tử Bác làm ăn thế nào anh không rõ lắm, nhưng sau một thời gian tiếp xúc anh có cảm giác anh ta là dạng công tử điển hình trong các gia đình giàu có thuộc thế kỉ mười ba, ăn chơi hưởng thụ thì rất giỏi, nhưng xét về kinh doanh anh ta không có con mắt mà thủ đoạn cũng tầm thường".

Hạng Mĩ Cảnh lặng lẽ nghe anh nói, ngập ngừng hai giây, mới tiếp lời:

"Không phải ai sinh ra cũng đều giỏi kinh doanh, chẳng phải anh cũng mất một năm mới quen đấy sao?".

Lâm Khải Sương thừa nhận: "Anh là bị ép phải làm, đến giờ vẫn chưa bị những tập đoàn khác nuốt chửng, một là vì anh xử lí tốt quan hệ trong nội bộ, hai là vẫn phải nhờ sự quan tâm chăm lo của cáchú các bác trong nhà".

Hạng Mĩ Cảnh gật đầu: "Vận may là mấu chốt của thành công".

Lâm Khải Sương nói tiếp: "Nhắc đến vận may, thì mấy tháng gần đây không ai bì được với Phương Tuân Kiệm. Tạm thời gác mối quan hệ lằng nhằng giữa anh ta với tập đoàn Hải Thành sang một bên, từ sau khi vào tập đoàn Trung Lợi, anh ta làm gì cũng thuận buồm xuôi gió. Tháng trước, tỉnh bên cạnh phao tin sẽ xây dựng thành phố mới ở khu Nam Sa, giá đất bên ấy lập tức tăng vọt. Kết quả khi Thiệu Giang Đào bỏ ra cả đống tiền mới biết những khu đất đẹp đều đã bị tập đoàn Trung Lợi thu mua từ nửa năm trước rồi, cho dù bây giờ Phương Tuân Kiệm bán chỗ đất ấy đi cũng kiếm được cả núi tiền, lợi nhuận sau khi đưa vào khai thác sử dụng càng không dám tưởng tượng".

Đã lâu Hạng Mĩ Cảnh cố ý từ chối nghe những tin tức liên quan đến Phương

Tuân Kiệm, đợi Lâm Khải Sương nói xong, cô nhanh chóng bày tỏ thái độ không vui, trêu anh: "Em lại muốn nghe chuyện của anh và tiên sĩ Liệu cơ".

Lâm Khải Sương cười ngượng ngùng, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Không còn sớm nữa, anh không muốn làm phiền em nghỉ ngơi. Ngày mai em nói chuyện với Bội Bội xong thì gọi điện cho anh. Anh đi trước đây".

Hạng Mĩ Cảnh thấy bộ dạng của anh như thế, lại cười trêu tiếp: "Ái chà, nước sắp sôi rồi, chúng ta vừa uống trà vừa nói chuyện về tiến sĩ Liệu đã".

Lâm Khải Sương đã ra khỏi phòng, xua tay: "Để hôm khác đi, hôm khác".

Hạng Mĩ Cảnh đi ra cửa, nhìn theo bóng Lâm Khải Sương đi đến cuối hành lang, sau đó đóng và khóa cửa lại, quay người dựa vào cánh cửa bằng gỗ cảm giác thật dễ chịu.

Đèn trong khách sạn luôn hắt ra thứ ánh sáng vàng vọt, khiến mọi thứ trong phòng trở nên mờ ảo ấm áp. Bình nước đặt trên quầy bar trong phòng đang sôi sùng sục, một lớp khói mờ lan tỏa trước mắt, cho cô cảm giác thật mơ hồ.

Cô rót ra cốc để nguội, sau đó lấy mấy bộ quần áo trong va li, rồi đặt đồ dùng cá nhân vào phòng tắm. Khi tắm cô buộc tóc không kĩ, những sợi tóc dính quanh cổ đều ướt hết, cô lau người mặc quần áo ngủ, lấy máy sấy trong ngăn kéo ra, máy sấy công suất lớn nên chẳng mấy chốc mà tóc đã khô.

Trước kia cô để tóc xoăn dài, nhuộm màu hạt dẻ nhẹ, khi được chăm chút nhìn cũng rất khí chất. Nhưng giờ cô đổi sang kiểu tóc thẳng ngang vai, không nhuộm, cũng không cần phải trang điểm quá nhiều, nhìn cô trẻ trung hoạt bát hơn. Lâm Khải Sương bảo cô béo, cô chẳng có gì để phản bác, ngày trước có lần cô cân, mới biết mình tăng năm, sáu cân so với ngày xưa. Nếu đeo thêm một đôi kính, rồi kín đáo đi trên đường, không chừng những người quen trước kia đều không nhận ra cô.

Cô đứng trước gương hồi lâu, sau đó tắt từng chiếc đèn trong phòng, cuối cùng nằm lên giường, nhắm mắt chầm chậm đi vào giấc ngủ.

Lệch múi giờ là một việc rất khó thích nghi, ngay cả một người đang chất đầy tâm sự trong lòng như Hạng Mĩ Cảnh mà cũng không thể bật dậy ra khỏi giường ngay khi ngửi thấy mùi của ánh nắng mặt trời.

Mở mắt nhìn đồng hồ, mười một giờ kém năm, cô lăn lộn trên giường mấy vòng, sau năm phút lười biếng đành hất chăn ra, sau đó giơ tay kéo tấm rèm cửa nặng trịch. Mặt trời treo lơ lửng trên trời từ lâu đã mất đi sự kiêu ngạo của mùa hạ mà mang vẻ tiêu điều hiu hiu của mùa thu, ánh nắng xuyên thẳng vào mắt cũng không khiến người ta thấy nhức nhối.

Cô vừa vươn vai vận động vừa nhìn sang tòa nhà cao lừng lững trước mặt, sau khi hạ quyết tâm cô đánh răng rửa mặt với tốc độ nhanh nhất, rồi trang điểm qua loa. Cô mặc chiếc áo khoác màu đen cài cúc tối qua, nhưng không khoác chiếc khăn choàng to nhiều màu sắc nữa. Lúc đứng đợi thang máy, cô gọi điện cho Bội Bội.

Diêu Bội Bội bắt máy rất nhanh, vừa a lô đã bày tỏ sự kinh ngạc hỏi sao cô lại gọi điện vào giờ này.

Cô đi thang máy xuống tầng dưới, không cần phải vòng vo tam quốc nữa, mà thẳng thắn: "Nếu không muốn chị lên văn phòng em bây giờ, thì lập tức sang quán cafe Tiểu Đồ ở đường Minh Nguyệt phía đối diện gặp chị ngay".

Diêu Bội Bội sợ hãi tới mức không biết phải nói gì.

Cô không bất ngờ trước phản ứng của Bội Bội, nhưng cũng sợ Bội Bội sẽ tìm đủ mọi lí do để từ chối, bèn bạo gan nói: "Mặc dù chị đã đi khỏi Thượng Hải một thời gian rất dài, nhưng vừa hay chị khá thân thiết với Chương Du, em đừng tùy tiện tìm bừa một lí do để từ chối không gặp chị".

Diêu Bội Bội vội đáp: "Sao thế được, em sẽ qua đó ngay".

Nhưng trên thực tế, "sẽ qua đó ngay" mà Diêu Bội Bội nói là hai mươi mốt phút sau khi Hạng Mĩ Cảnh tắt máy cô bé mới xuất hiện. Đẩy cửa quán cafe, mang vẻ mặt tươi cười ghé sát mặt vào Hạng Mĩ Cảnh, nhận lỗi trước khi cô kịp lên tiếng: "Chị, em biết sai rồi".

Diêu Bội Bội mặc một chiếc váy liền màu caramen, kết hợp với áo khoác ngoài màu vàng lông gà và đôi giày cao gót màu trắng đục, mái tóc xoăn ngắn được say rất gọn gàng, cách trang điểm ăn vận quá già dặn thật không hợp với tuổi của cô bé.

Hạng Mĩ Cảnh vô thức cau mày, nhưng cũng không thể bới móc quá nhiều lỗi lầm của Bội Bội được, bèn chọn trọng điểm để nói: "Biết sai rồi thì hãy nghỉ việc đi. Trước em nói thích Paris, vậy hãy cùng chị đi Paris".

Diêu Bội Bội nghệt mặt, đôi mắt mở to hết cỡ nhìn Hạng Mĩ Cảnh: "Chị đang đùa phải không? Đi Paris, không có tiền đi Paris làm được gì?".

Hạng Mĩ Cảnh không xuống nước, đáp: "Đi Paris cũng có thể làm việc. Hồi đại học chẳng phải em cũng học thêm tiếng Pháp mà? Giao tiếp cơ bản chắc không vấn đề gì".

Diêu Bội Bội cũng cau chặt mày, lắc đầu nói: "Chị đùa thật quá, em không quen. Sao có thể tự nhiên bỏ nơi này mà đi Paris sống chứ?".

Hạng Mĩ Cảnh lẳng lặng nhìn Bội Bội một hồi, trầm giọng nói: "Em cho rằng làm sao chị không biết em làm ở công ty quảng cáo?".

Diêu Bội Bôi cũng hỏi ngược lại: "Đúng thế, sao chị lại biết? Em chưa bao giờ nói với bất kì ai chúng ta là chị em. Chương Du có lẽ cũng không biết đâu". Nghĩ đến đây, Bội Bội nói bằng giọng coi thường: "Cho dù chị ta có biết cũng không dám can thiệp vào việc của em".

"Bội Bội!" Hạng Mĩ Cảnh có chút tức giận. "Em giấu chị và bố mẹ vào làm PR mà còn cho là mình đúng hay sao?"

Diêu Bội Bội vẫn có chút nể sợ đối với Hạng Mĩ Cảnh, thấy cô giận, bèn nhún nhường, hạ giọng nói: "Chị, em biết chị không thích em làm PR, nhưng trước khi tốt nghiệp em đã tìm rất nhiều việc mà chẳng thấy ưng việc nào, việc nào cũng nhàm chán cả. PR thì khác, hằng ngày mọi thứ đều rất mới mẻ, em được gặp và tiếp xúc với những người những việc mà trước kia em không được tiếp xúc. Em thích công việc này, thích cảm giác thích thú và thỏa mãn mà công việc mang lại cho em".

Hạng Mĩ Cảnh ngắt lời Bội Bội: "Nguyên nhân mà chị không đồng ý cho em vào ngành này chắc em cũng biết".

Diêu Bội Bội đáp bằng giọng bất lực: "Em thừa nhận em và Phương Tử Bác có quan hệ thân thiết. Nhưng thế thì đã sao? Bọn em mỗi người đều có thứ người khác cần, lại chẳng phạm vào mười điều ác, nam nữ bây giờ toàn thế chẳng phải ư? Tại sao lại chỉ mình em là không được?".

Hạng Mĩ Cảnh tức giận: "Anh ta là người đã có vợ! Em cần tiền thì cứ nói với chị, không cần phải cặp kè với một người đàn ông hơn em mười mấy tuổi như thế!".

Bội Bội cũng chẳng vừa: "Em cần tiền mua nhà, cần tiền mua quần áo trang sức đẹp, cần tiền để ra nước ngoài du lịch, quá nhiều thứ cần đến tiền, chị có thể cho em được bao nhiêu? Trước kia em không hiểu, tưởng rằng làm PR có thể kiếm được nhiều tiền giống chị thật, thuê nhà đẹp, lái xe xịn, nhưng giờ em hiểu rồi. Đúng như những gì họ nói, nếu như không làm bạn gái của cái tên đồng tính trong Lâm thị hai năm, thì sao có được nhiều tiền như thế? Ngay cả chị mà cũng chấp nhận yêu đương với người đồng tính, thì tại sao em lại không thể dựa dẫm vào một người đàn ông lớn hơn em mười mấy tuổi? Em chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ phá vỡ cuộc hôn nhân của họ, em chỉ muốn dùng tuổi thanh xuân của mình đổi lấy chút tiền vốn cho sau này. Chị cho rằng con đường chị đi là chính xác là đúng đắn thì tại sao em lại không thể chọn con đường mà em cho là đúng để đi? Chị đột nhiên quay về bảo sẽ mang em tới Paris, lẽ nào em sẽ nghe lời chị như một đứa trẻ bảy, tám tuổi ngờ nghệch ư? Em đã lớn rồi, có thể những việc em làm những lời em nói khiến chị cho rằng em là đứa không nghe lời, nhưng đấy là cuộc sống mà em lựa chọn".

Hạng Mĩ Cảnh ngẩn người, sau đó hoang mang nói: "Bất luận là em vì tiền, hay là tình, thì con đường em đã chọn sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp đâu".

Diêu Bội Bội mặc kệ, nói tiếp: "Em sẽ không tham lam tới mức không biết điểm dừng, và càng không nảy sinh tình cảm với anh ta. Phương Tử Bác là người có mới nới cũ, em sẽ không ở bên anh ta được bao lâu, cũng không có ý định đi tới cùng".

Hạng Mĩ Cảnh chau mày nhìn Bội Bội. Tâm trạng cô lúc này rất phức tạp, những lời của Bội Bội gợi lại quá khứ trong cô. Cô chưa bao giờ cho rằng con đường mình đi là đúng, nhưng nếu cho cô thêm một cơ hội lựa chọn nữa, liệu có phải cô vẫn chọn cách giẫm chân vào vết xe đổ?

Diêu Bội Bội cũng cảm nhận được mình hơi nặng lời, trong lòng bứt rứt, bèn hạ giọng nhẹ nhàng nói tiếp: "Hồi em mới vào thực tập được vài ngày, họ có mang một vài dự án thành công ra cho em xem để học hỏi, em nhìn thấy hai dự án của chị. Chị không biết khi ấy em kích động tới mức nào đâu, em rất muốn nói với họ rằng chị là chị họ em, nhưng em lại nghĩ mình nên dựa vào năng lực và sự cố gắng của bản thân để được mọi người thừa nhận, chứ không phải dùng danh nghĩa em họ chị để tranh thủ thiện cảm của mọi người. Nhưng hai tháng, chỉ trong hai tháng đi làm ngắn ngủi, em đã bị người ta ngấm ngầm hãm hại không biết bao nhiêu lần, ngay cả người hướng dẫn cho em cũng giăng bẫy em, khiến em suýt nữa không qua được thời gian thử việc. Em không biết chị làm thế nào để vượt qua được những chuyện ấy, có thể là vì môi trường ở Bảo Nhã thân thiện, cũng có thể do chị may mắn, vì vậy mới một bước lên mây như thế, em thì khác. Người khác giở trò với em một, em cũng phải tung hai chiêu để tiếp họ mới có thể bảo vệ được mình. Em cần có một chỗ dựa vững chắc, cần một người giúp em một bước lên mây. Nếu chị cho rằng em đang phạm tội không thể dung thứ, nhất định đòi nói cho bố mẹ em biết, thì em cũng đành tốn thêm chút nước miếng để giải thích với họ mà thôi".


Phan_1
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .